Sao Linh - Lôi Chấn Tử

Bách tử thứ nhất của Cơ Xương, mặt màu xanh chàm, tóc như chu sa, mắt sâu, răng mọc ngang, chìa ra ngoài môi, thân cao hai trượng, có thể điều khiển được gió và sấm sét.


Trong Phong thần bảng, nhân vật đại diện cho sao Kiềm là Lôi Chấn Tử, Tây Bá Hầu Cơ Xương trên đường tới thành Triều Ca thì gặp cơn mưa với sấm sét, qua một lát, mây bay mặt trời lại ló ra Cơ Xương biết rằng lôi quá sinh quang, gần đó nhất định phải có sao xuất hiện, bèn đi tìm, Quả nhiên nghe thấy một tiếng khóc của trẻ sơ sinh bên cạnh ngôi mộ cổ. Cơ Xương bế đứa bé lên, thấy mặt mũi hồng hào như hoa đào mới nở, hai mắt sáng ngời, rất có thần khí, trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng bèn nói:

‘Trong số' mệnh của ta nên có bách tử, hôm nay thiên số đã định, may mắn có được đứa con này”.

Thế là lệnh cho tùy tùng đưa đứa bé gửi vào thôn trước mặt nhờ nuôi dưỡng. Lúc này, một đạo nhân của Thiên phong đạo cốt chặn ở trên đường, nói với Cơ Xương:

“Bần đạo là Vận Trung Tử ở đông Ngọc Trụ núi Chung Nam, lúc nãy nhìn thấy sao xuất hiện, bần đạo bất quản xa xôi tới tìm sao”.

Cơ Xương bế lấy đứa bé, Vận Trung Tử nhìn thấy bèn nói:

“Hiền Hậu, bần đạo muốn thu nhận nó làm đệ tử, đợi khi ngài quay trở lại, tự động sẽ đem nó trả cho ngài”.

Cơ Xương nói:

“Bảy năm sau gặp lại, biết lấy cái gì làm chứng?”

Vận Trung Tử nói:

“Đứa trẻ này lúc có sấm sét hiện thân, vậy lấy tên là Lôi Chấn Tử”.

Cơ Xương cũng yên tâm bèn giao phó đứa trẻ cho Vận Trung Tử, Vận Trung Tử bèn bế Lôi Chấn Phong quay về núi Chung Nam.

Cơ Xương sau khi hết bảy năm tai nạn, Trụ Vương tuy đã thả Cơ Hầu nhưng ngày quay trở về thành Tây Kỳ của Cơ Xương vẫn chần chừ do dự chưa quyết, ngược lại muốn dùng phương thức đầu tiên nhường một bước để khống chế đối phương tốt hơn, tiếp tục giam lỏng Cơ Xương. Một ngày, cơ hội thoát nạn cuối cùng cũng tới, Vũ Thành Hầu Hoàng Phi Hổ mở tiệc tại nhà mời Cơ Xương, sau khi đợi Cơ Xương vào chỗ, Hoàng Phi Hổ bèn cho tùy tùng lui ra, nói:

“Hiện nay quân thượng sủng tín tà thiếp, không thần, bách tính sống trong lo sợ, đao binh tứ khởi, có đức như Hiền Hầu mà vận chịu khổ tù giam ở Dũ Lý 7 năm, nay được đại thích, nếu như có cơ hội về Tây Kỳ, như long quy đại hải, hổ nhập thiên sơn. Hiện nay triều cương lộn xộn, sớm lệnh tối sửa, Cơ Xương sao không sớm ra khỏi thành, quay về quê cũ, hà tất ở trong cái lưới này, làm những việc cát hung chưa định?”

Cơ Xương vừa nghe, bỗng nhiên bừng tỉnh nói:

“Đúng là một lời nói làm thức tỉnh người trong mộng, những lời Hầu Gia nói quả là những lời vàng ngọc, chỉ có điều, Cơ Xương tuy muốn đi, nhưng có ngũ quan cản đường, không biết làm sao mới được?”

Hoàng Phi Hổ lập tức lấy từ trong phủ ra một bộ đồng phục, đưa cho Cơ Xương, cho ông cải trang thành một người do thám đưa tin tình hình quân địch. Tới canh hai, Hoàng Phi Hổ để cho hai phó tướng là Long Hoàn và Ngô Khiêm phòng vệ Cơ Xương, mỏ cửa Tây, tiễn Cơ Xương ra khỏi thành.

Dịch thừa của Dịch quán thấy Cơ Xương cả đêm chưa về, trong lòng lo lắng, bèn vào trong cung bẩm báo. Trụ Vương thấy việc này lạ thường, bèn phái đại tướng trong điện là Ân Phá Bại và Lôi Khai dẫn hai nghìn kỵ binh truy bắt Cơ Xương.

Lúc này, Vận Trung Tử đang tu luyện trong động Ngọc Tru núi Chung Nam, bỗng thấy tâm huyết trào dâng, bấm ngón tay tình toán, liền biết hậu quả của việc trước mắt bèn nói với Lôi Chấn Tử:

“Bố con gặp nạn, con nhanh chóng đi cứu ông ta thoát khỏi hiểm cảnh”.

Lôi Chấn Tử hỏi: ‘Thụ thân của đệ tử là ai?”

Vận Trung Tử nói: “Phụ thân con chính là Tây Bá Hầu Cơ Xương, lúc này đang gặp nạn ở Đồng Quan, con tới Hổ Nhi Nha tìm một binh khí về đây ta sẽ truyền cho con võ nghệ để con đi cứu phụ thân”.

Lôi Chấn Tử tới trước Hổ Nhi Nha, ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt, chỉ thấy trên bờ có Mĩ quả hạnh chín đỏ rất bắt mắt. Chấn Tử bèn leo lên cây, hái hai quả hạnh đỏ xuống ăn. Bỗng nhiên có hai tiếng nổ lớn truyền tới, dưới hai cánh tay mọc ra dội cánh, mặt cũng biến hình, mũi, mắt, răng đều mọc vô cùng dị dạng, thân cũng cao hơn hai trượng.

Chàng bỗng chốc không biết làm thế nào, bèn buông hai đôi cánh xuống đi gặp sư phụ nhìn thấy vỗ tay reo lên: “Thật là kì diệu!”.

Vận Trung Tử dẫn đổ đệ tới vườn đào, lấy ra một cây gậy bằng vàng, truyền võ nghệ cho chàng, không bao lâu sau, Lôi Chấn Tử đã cổ thể thành thục với cây gậy đổ. Tiếp theo đó, Vận Trung Tử truyền cho Lôi Chấn Tử cách niệm chú gọi gió sấm sét, trong nháy mắt, Lôi Chấn Tử bay tới không trung, vỗ hai bên cánh, trong không trung truyền tới tiếng gió tiếng sấm sét, một lát sau đã biết khống chế bản thân như mong muốn, bèn đáp xuống cảm tạ sư phụ. Vận Trung Tử nói:

“Con nên nhanh chóng tới Đồng Quan cứu phụ thân của con, đưa ông ra khỏi ngũ quan, không được phép sát hại những quan binh truy đuổi, sau khi xong việc không được lưu lại, sau này con và các huynh đệ ắt có ngày hội ngộ”.

“Con không được hại những binh tướng đó vì cứu ta”.

Lôi Chấn Tử nói: "Sư  phụ con cũng dặn dò như vậy, con chỉ cần, dọa họ một chút là được”.

Lôi Chấn Tử dang rộng đôi cánh bay về phía trước, chỉ nghe thấy một tiếng sấm, chân đội trời, đầu cúi xuống đất, bay tới đỉnh núi, dùng gậy khuynh đảo nửa ngọn núi, hai vị tướng lĩnh nhìn thấy thần dũng của chàng, lại còn có hai đôi cánh, tự biết mình không phai là đối thủ, đành dẫn binh quay trở về kinh thành phục mệnh Trụ Vương.

Lôi Chấn Tử dừng lại trước mặt Cơ Xương nói:

‘Phụ vương không phải khó khăn như vậy, đi như thế này mỗi lần qua cửa ải lại phải kiểm tra giấy thông hành, như vậy sẽ làm lỡ thời gian quay về. Nếu có binh lính đuổi tới, thì sẽ ra sao?”

Cơ Xương nói: “Con, ngựa này làm thế nào?”

Lôi Chấn Tử nói: “Phụ vương lấy đại cục làm trọng, con ngựa này đã chung hoạn nạn với người 7 năm, hôm nay thả nó đi, cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ mà thôi”.

Cơ Xương đành phải vỗ vỗ vào mông ngựa trong lòng không đành cáo biệt nó.

Chấn Tử cõng Cơ Xương trên lưng, chưa đầy một khắc đã bay ra khỏi ngũ quan, tỡi trước thành Tây Kỳ. Cơ Xương nói:

“Hôm nay có thể coi như khoát hiểm, quay về chốn cũ, tất cả đều dựa vào con” Lôi Chấn Tử nói: “Con sẽ không theo phụ vương vào thành, sư phụ lệnh cho con đưa người ra khỏi ngũ quan, sau khi làm xong phải quay trở về động phủ, đợi con hoàn thành đạo thuật, sẽ hội ngộ cùng người và huynh đệ”.

Vừa nối xong, cúi đầu, dang cánh bay về phía núi Chung Nam, quay về phục mệnh sư phụ.

Do các tình tiết trong Phong thần bảng mà biết được Lôi Chấn Tử chính là tướng tinh đầu thai, muốn giúp Văn Vương phá Trụ mà hiện thân thành dũng sĩ, tuy tướng mạo kỳ lạ, nhưng ông có sự dũng mạnh, quả cảm, tấm lòng lương thiện và tài nghệ, trí tuệ hơn người, cả đời đôi mặt với các thách thức khác nhau, đều có thể dùng nghị lực và dũng khí của mình để công khắc nan quan, tiếng hét của ông cũng đủ làm cho địch nghe thấy phải sợ, bách chiến bách thắng. Trong thời gian phá Trụ, cùng với Na Tra (sao Hỏa), Dương Tiễn (sao Kình Dương), Hoàng Thiên Hóa (sao Đà La) sát cánh chiến đấu, lập được vô văn công lao.